Sáng tác

Bí mật rừng Vi Vu

Ở khu rừng nọ có tên là rừng Vi Vu, muông thú chung sống với nhau rất vui vẻ. Ngày nào chị Gió cũng dừng chân nơi này, tinh nghịch luồn qua những tán lá, những cành cây, làm phát ra âm thanh vi vu vi vu…

Mỗi bạn ở rừng Vi Vu đều có ngoại hình đặc biệt hay tài năng hiếm có. Như bạn Voi Mũi Dài có cái mũi thật dài, bạn Thỏ Điệu điệu ơi là điệu, bạn Nai Ngơ Ngác cái gì cũng hỏi, bạn Chuột Răng Nhọn là đầu bếp trứ danh, bác Rùa Già có biệt danh “gì cũng biết” vì bác thông thái nhất rừng Vi Vu, ai hỏi gì bác cũng biết cả.

Sắp đến lễ hội Trăng Rằm, mọi người xôn xao chuẩn bị cho một đêm ngắm trăng thật vui vẻ.

Voi Mũi Dài chặt thật nhiều mía để làm nước mía giải khát.

Khỉ Lí Lắc, Sóc Đuôi Xù, Nai Ngơ Ngác trang trí sân khấu thật đẹp. 

Còn Thỏ Điệu chuẩn bị thật nhiều cà rốt để Chuột  Răng Nhọn làm món bánh cà rốt thơm ngon nức tiếng gần xa.

Còn bác Rùa Già ấy hả, bác đang ngồi trầm ngâm một góc. Thật ra là bác đang nhẩm lại những câu chuyện cổ tích, để đêm hội sẽ kể cho các bạn nhỏ nghe đó mà!

Cuối cùng, đêm hội ấy cũng đến. Ánh trăng đêm rằm chiếu sáng khắp rừng Vi Vu một màu vàng mơ trong trẻo. Các bạn bắt đầu bày tiệc để trông trăng. Sân khấu được trang trí bằng tranh vẽ rất đẹp, nước mía ngọt mát, bánh cà rốt thơm ngon hết biết… Ai nấy vừa nhâm nhi bánh và nước mía, vừa ngắm vầng trăng tròn sáng như một tấm gương lớn giữa trời mây quang đãng. Bác Rùa già bắt đầu kể chuyện ngày xưa. Bác kể rằng trên cung trăng có chị Hằng rất xinh đẹp, vào đêm trăng rằm chị hiện ra múa hát cùng các nàng tiên.

Thỏ Điệu mơ màng ngắm trăng rồi nói:

– Ước gì chị Hằng xuống chơi với rừng Vi Vu nhỉ! Chắc là vui lắm!

Voi Mũi Dài uống cái “rột” hết ly nước mía rồi cười trêu Thỏ Điệu:

– Cậu mơ mộng quá đó! Chị Hằng ở xa như vậy, làm sao mà xuống đây được!

Bỗng có tiếng sột soạt, rồi có tiếng nói vang lên:

– Có ai ở đây không?

Tất cả đều quay về phía có tiếng nói. Một cô gái đẹp như nàng Bạch Tuyết trong truyện kể của bác Rùa Già đang đứng trước mặt mọi người. Cô gái mặc áo đầm màu vàng mơ như ánh trăng, mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt tròn xinh xắn như khuôn trăng.

Thỏ Điệu lắp bắp:

– Ôi ôi… Chị Hằng kìa!

– Ồ! Sao bạn biết tên mình? Đúng là mình tên Hằng đấy!

Cô gái cúi xuống hỏi Thỏ Điệu. Thỏ Điệu vui quá nhảy lưng tưng:

– Đó thấy chưa! Thỏ nói là chị Hằng sẽ xuống chơi với mình mà!

– Chào mừng chị Hằng đến với rừng Vi Vu! 

Muông thú xôn xao lên tiếng rồi xúm lại vây quanh chị Hằng nói cười rộn rã. Voi Mũi Dài mời chị Hằng ly nước mía mát lạnh. Chuột Răng Nhọn bê đến chiếc bánh cà rốt mới nướng thơm phức để chị dùng. Chị Hằng đang đói nên ăn uống rất ngon miệng.

Sau đó, các bạn rừng Vi Vu nắm tay chị Hằng và nắm tay nhau thành vòng tròn, cùng múa và hát dưới ánh trăng.

Chị Hằng ban đầu còn e dè, nhưng thấy các bạn múa hát vui quá nên cũng hoà theo. Chị cất tiếng hát thật trong trẻo, cao vút, như chạm đến vầng trăng đang lơ lửng giữa tầng mây trắng sáng trên cao. Chị đúng là chị Hằng thật rồi.

Đêm đã khuya, Voi Mũi dài nhường cho chị Hằng chiếc giường lót cỏ khô êm ái của mình, còn cậu ta thì ráng ních người nằm ké trên chiếc nệm không lấy gì làm to lắm của Khỉ Lí Lắc.

Mọi vật trở lại tĩnh mịch ở rừng Vi Vu. Muông thú chìm vào giấc ngủ với cơn mơ thật đẹp, giấc mơ có chị Hằng cùng múa hát đêm hội Trăng Rằm.

Còn “chị Hằng” thì cứ thao thức với nỗi lo riêng. Chị nào phải từ trên cung trăng rơi xuống chứ! Chị vốn đi cắm trại cùng gia đình, nhưng do mãi đi theo tiếng “vi vu vi vu” kỳ bí mà chị xa dần chỗ cắm trại và lạc vào khu rừng này. Hẳn là ba mẹ đang lo lắm. Nhưng “chị Hằng” buồn ngủ díp mắt nên không còn nghĩ được gì nữa. 

“Chị Hằng” thức dậy trong ánh nắng chan hoà khắp rừng Vi Vu. Bạn Hoạ Mi hát một bài ca réo rắt để chào đón chị Hằng đến với rừng Vi Vu buổi sớm mai.

Các bạn đưa “chị Hằng” dạo khắp nơi trong khu rừng. “Chị Hằng” vô cùng ngạc nhiên với một thế giới xinh đẹp như trong truyện cổ tích. Những loài cây bé nhỏ chen lẫn bên những gốc cây to. Hoa dại nở tưng bừng đủ màu sắc. Đàn hươu nai nhẩn nha uống nước bên bờ suối. Các bạn ở rừng Vi Vu ai cũng thân thiện cả. Voi Mũi Dài đưa chị Hằng đi thăm trang trại mía của cậu ta. Thỏ Điệu khoe với chị cánh đồng cà rốt đang mùa thu hoạch. Chuột Răng Nhọn dẫn chị dạo một vòng quanh căn bếp đầy đủ dụng cụ của đầu bếp trứ danh. Nai Ngơ Ngác vẽ tặng chị Hằng một bức chân dung thật đẹp.

“Chị Hằng” cứ ngỡ mọi thứ như một giấc mơ.

Nhưng rồi đến lúc “chị Hằng” phải chia tay các bạn để trở về. Thỏ Điệu nắm tay chị lắc lắc:

– Chị Hằng về cung trăng ư?

– Không! Chị về nhà ba mẹ ở thành phố.

– Ôi thế ra chị không phải là chị Hằng ư? – Thỏ Điệu thất vọng.

– Chị không phải là chị Hằng trên cung trăng. Chị chỉ tên Hằng mà thôi, chị sống ở thành phố.

– Thành phố ư? Đó là đâu? Có xa không?

– Xa lắm! Ở một nơi rất xa.

Mặc dù thất vọng vì đó không phải là chị Hằng trên cung trăng, nhưng Thỏ Điệu cùng các bạn cũng rất lưu luyến khi chị Hằng rời đi,

“Chị Hằng” chào tạm biệt tất cả rồi tìm lối mòn rời khỏi rừng Vi Vu. Có một chiếc cổng nhỏ tạo thành bởi hai cây cổ thụ, trên cao có tấm biển đề: Rừng Vi Vu… “Chị Hằng” quay lại nhìn lần cuối, vẫy tay lần nữa rồi quay mình chạy đi theo đường mòn.

“Chị Hằng” đi rồi, các bạn buồn thỉu buồn thiu quay về. Bỗng Thỏ Điệu trông thấy vật gì màu đỏ dưới chân:

– Gì thế nhỉ! A! Chiếc giày! Chiếc giày màu đỏ của chị Hằng.

Cả bọn xúm lại quanh chiếc giày, bàn tán:

– Chị ấy đánh rơi giày rồi này!

– Hay là chị ấy cố tình để lại.

– Ừ nhỉ! Biết đâu một ngày nào đó, chị ấy sẽ quay lại tìm chiếc giày?

Thỏ Điệu mang chiếc giày về cất, hy vọng một ngày nào đó được gặp lại chị Hằng.

Khi Hằng về lại chỗ cắm trại, lạ thay, mọi người chỉ nghĩ Hằng vừa rời đi một lúc thôi. Cứ như chẳng phải cả một ngày một đêm vừa trôi qua. Cũng chẳng ai thấy cánh rừng nào có cái cổng nhỏ bằng hai cây cổ thụ, trên có treo tấm biển đề “rừng Vi Vu”. Xung quanh họ chỉ là đồng không mông quạnh. 

Ba mẹ Hằng lo lắng gặng hỏi:

– Con đã đi lạc ở đâu thế?

– Dạ ở rừng…

Hằng toan nói “rừng Vi Vu” nhưng rồi cô bé dừng ngay lại. Cô bé không muốn tiết lộ về khu rừng trong mơ ấy. Cô không muốn người thành phố nào biết đến rừng Vi Vu, vì họ sẽ biến nơi đây thành một nơi như thành phố. Khi đó thì cánh rừng cổ tích ấy sẽ biến mất.

Mà có thật là có rừng Vi Vu không nhỉ? Hay mọi thứ Hằng vừa trải qua chỉ là một giấc mơ?

Trở về nhà, Hằng mãi nhớ về rừng Vi Vu. Cô lấy giấy bút ra và vẽ lại, nào Voi Mũi Dài, Thỏ Điệu, Nai Ngơ Ngác, Chuột Răng Nhọn, bác Rùa Già…và rất nhiều bạn khác nữa.

Và có một con đường mòn hai bên nở đầy hoa dại, dẫn đến cánh cổng làm bằng hai cây cổ thụ, bên trên có tấm biển ghi: “Rừng Vi Vu”…

Nhất định có một ngày, Hằng sẽ quay trở lại nơi này.

 

TRƯƠNG HUỲNH NHƯ TRÂN

 

Trả lời