Ta cảm thấy biết ơn biết bao nhiêu, khi đời trao cho ta những nỗi đau. Đó chính là liều vacxin cho ta sức đề kháng, để miễn nhiễm với những cơn bạo bệnh. ☘️☘️
Không ai mong muốn trong đời những nỗi đau sẽ tìm đến với mình cả. Nhưng gần như, đó là điều không tránh khỏi. Ai cũng phải trải qua những nỗi đau riêng mình, những nỗi đau có thể chia sẻ và có thể không. Khi gặp những nỗi đau không thể chia sẻ, ta thường ôm lấy nó, quấn quýt nó dù ta muốn rời khỏi nó biết bao.
Vì sao lại mâu thuẫn như thế? Vì sao càng muốn tránh xa, ta càng bị quấn chặt trong cái kén khổ sở, bất an, muộn phiền?
Vì ta chưa biết cách, và không đủ ý chí để rời xa nó mà thôi.
Vì sao có những người, dù trải qua trăm nghìn vết thương, vẫn có thể “tô son lên môi mỉm cười”, vẫn vững vàng đối mặt đời sống?
Và cũng có những người tự do buông tay rơi mình xuống hố sâu thăm thẳm.
Đó! Đó chính là nguyên nhân. Một khi ta giao mình cho quán tính, “tự do rơi”, ta đã trao số phận mình cho cuộc đời mà không có động thái nào để thoát ra khỏi vùng tăm tối của tâm trạng.
Chính thái độ ứng xử của ta với bản thân mình sẽ đưa ta hoặc vượt lên trên cơn bão, hoặc mãi mãi chìm trôi trong giông gió.
Hãy nhìn cách loài chim đại bàng ứng xử với cuộc đời: luôn bay cao hơn cơn bão, để đối mặt và chế ngự nó, và đó là cách để giống loài nó sinh tồn và trở thành biểu tượng của sự hùng mạnh, bất khuất.
Nhưng…
Không phải ai sinh ra cũng với cốt cách đại bàng
Không phải ai cũng có cá tính mạnh mẽ đủ để chế ngự nỗi đau, vững bước tiếp trên hành trình đời sống.
May mắn thay có một con đường mở ra cho những trái tim yếu đuối: bất cứ điều gì cũng có thể luyện được.
Những kỹ năng luyện được sẽ thành tài năng
Những sở học luyện được sẽ thành uyên bác
Những cảm xúc luyện được sẽ khiến tâm trí phẳng lặng như mặt hồ thu
Và những nỗi đau, nếu luyện được, sẽ vo tròn đau đớn khổ sở thành cốt cách tinh hoa đời người, như loài trai ốc vo tròn nhúm cát xót lòng thành ngọc đẹp được loài người trân quý.
Khi đó, nỗi đau sẽ viên thành, trở thành tài sản quý giá của mỗi người, để chính thức dang cánh đại bàng vượt trên giông bão.
Đó là cả một hành trình khổ luyện chứ không hề hiển nhiên mà có được.
Một khi đã khổ luyện thành công, nhìn lại chặng đường đã qua, ta hốt nhiên cảm thấy biết ơn biết bao nhiêu, khi đời trao cho ta những nỗi đau. Đó chính là liều vacxin cho ta sức đề kháng, để miễn nhiễm với những cơn bạo bệnh.
Vậy thì, bất cứ khi nào trong hành trình đời sống, khi cơn đau đến với mỗi người, hãy nhìn nhận đó là một vết thương cần điều trị và lên phương án, lộ trình điều trị. Hãy tự chữa trị cho mình, vì không có bác sĩ nào hiểu rõ vết thương ấy, căn bệnh ấy, cơ thể bệnh nhân ấy hơn chính người đang mang nó.
Những cơn đau, nó chỉ là một chướng ngại vật trên hành trình cuộc đời. Đừng dừng lại bên cạnh nó quá lâu.
- Claude Monet – thế giới diệu kỳ của ánh sáng - 25 Tháng Tư, 2021
- Giá ngày tháng ấy có người hiểu tôi… - 22 Tháng Tư, 2021
- Ăn để nhớ – nỗi nhớ qua những món ăn quê nhà - 20 Tháng Tư, 2021