Loa kèn, tôi vẫn nghĩ xứ sở của nó là nơi ấy, vừa đủ lạnh, vừa đủ xanh xao cho những nụ hoa thuôn dài, đài các mà buồn bã.
Mùa tháng Tư, những hàng hoa loa kèn trắng xanh dọc phố. Những xe đạp mang hoa đi khắp ngả đường, nụ hoa rung rung, run run trong cái thời tiết se sắt, tưởng như luôn mơ màng.
Và những giỏ xe ai nằm ngoan vài cành loa kèn chuẩn bị he hé nở.

Tôi vẫn chờ đợi mỗi tháng Tư để đón một mùa hoa, tương tư một loài hoa, có thể chạm vào làn da mịn mát non nẩy của nó, chỉ bằng tâm tưởng, vì có những mùa tôi không hề được trông thấy loa kèn. Vậy mà cứ tháng Tư về là ngỡ như đi trong rợp nhớ loa kèn.
Những bình hoa tôi đã cắm, yên bình mà ngậm ngùi trong góc nhỏ. Tưởng tiếc gì hoa ơi? Tháng Tư của Sài Gòn hẳn nhiên là khác lạ. Nhưng có tôi cùng đồng vọng, lẽ nào không thể đủ, không bao giờ đủ? Còn tôi có loa kèn, như có cả một vùng trời đang ở quá xa xôi.
Nhưng những bình hoa tôi đã cắm, rồi đi biền biệt. Chúng âm thầm hé nụ, âm thầm nở hoa trong chiếc bình gốm cũ, nở kỳ hết những nụ hoa trót sinh trên cành, trong thinh lặng lãng quên.

Tháng Tư, ra đường chợt tự hỏi thời tiết đang thuộc sở hữu của mùa nào? Xuân đã qua lâu, Hạ còn chưa tới. Mùa gì mà trời đất đẹp thế này. Muốn gào lên trong ồn ào xe ngựa: “Từng ngày chôn chân nhớ phố lang thang…”, thấy lòng mình bi thiết. Chạy cuồng chân trên đường đó thôi, nhưng vẫn “nhớ phố lang thang”, khi đôi chân vùi chôn trong “vũng lầy của chúng ta”, khi ký ức bị giam cầm biệt tích trong mịt mù ý nghĩ.

Ven đường, chợt thấy mấy cánh hoa loa kèn đang bị chôn trong đống rác. Hai, ba chiếc kèn trắng ấy, vẫn còn khá thanh xuân, cố rướn người lên, chìa ra cánh hoa nguyên vẹn, trắng muốt, nhụy vàng ươm, như để khẳng định sự tồn tại của mình trong thời khắc cuối cùng.
Cuối cùng thì chính tôi cũng phải đem bỏ những bông hoa đã tàn rũ trong bình gốm cũ. Bẻ gập chúng lại và cho vào thùng rác…
…
Nhụy hoa còn cố bám trụ, vung vẩy lên áo trắng, váy đỏ, lên tóc, lên mặt…
Từ đó, tôi không cắm loa kèn vào tháng Tư.
Không còn mùa nào nữa.
Nhưng cứ mỗi tháng Tư về, loa kèn trắng xóa những cơn mơ, nhụy hoa vàng đượm vẩy lên người những hạt bụi li ti, khó lòng xóa dấu.
SG 2006
Như Trân
- Claude Monet – thế giới diệu kỳ của ánh sáng - 25 Tháng Tư, 2021
- Giá ngày tháng ấy có người hiểu tôi… - 22 Tháng Tư, 2021
- Ăn để nhớ – nỗi nhớ qua những món ăn quê nhà - 20 Tháng Tư, 2021